«Tam quốc diễn nghĩa» nổi trội ở một chữ "nghĩa": Ba anh em Lưu, Quan, Trương kết nghĩa vườn đào; Quan Công ba lần giữ Thổ Sơn, 1 ngựa vượt năm ải chém sáu tướng; Quan Vân Trường vì nghĩa tha Tào Tháo; Quan Vân Trường vì nghĩa tha Hoàng Hán Thăng; Trương Dực Đức vì nghĩa tha Nghiêm Nhan, v.v. Ngoài vượt bậc 1 chữ "nghĩa" ra, «Tam quốc diễn nghĩa» cũng thể hiện thế nào là "trí tuệ". Trong tất cả tình tiết đấu trí trong «Tam quốc diễn nghĩa», tuyệt vời nhất là đoạn Tôn-Lưu liên hiệp kháng Tào, hỏa thiêu Xích Bích. từ câu chuyện Tôn-Lưu liên hợp kháng Tào trong Tam quốc diễn nghĩa, chúng ta với thể thấy nghệ thuật thuyết phục của Gia Cát Lượng.
Tạo hình Gia Cát Lượng trong Tam quốc diễn nghĩa
Tào tháo đốt lương tại Ô Sào phá Viên Thiệu, sau lại uy bức Giang Nam, Kinh Châu đã đầu hàng Tào dỡ, vì thế kẻ địch ngăn Tào dỡ bình định Giang Nam chỉ còn với Lưu Bị và Tôn Quyền. tháo bèn phát hịch cho Tôn Quyền ở Đông Ngô: "Ta phụng mệnh vua, đánh kẻ có tội. Cờ trỏ về nam, Lưu Tôn phải khoanh tay, dân Kinh Tương nghe thấy tin, răm rắp hàng phục. Nay thống lĩnh trăm vạn hùng binh, ngàn viên thượng tướng, muốn cộng với tướng quân họp săn ở Giang Hạ, để đánh Lưu Bị, cùng chia đất đai, giao hiếu có nhau mãi mãi. Xin đừng nghi hoặc, giải đáp ngay cho". Đây chính là kế "mượn tuyến phố diệt Quắc" [1], trước diệt Lưu Bị, sau diệt Đông Ngô.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, trước sự truy vấn bức của Tào tháo dỡ, Lưu Bị chỉ còn bí quyết liên minh sở hữu Đông Ngô để kháng Tào, hình thành thế chân vạc. ngoài ra lúc đấy Đông Ngô vẫn đang lần khần là nên đánh hay là hàng. Cũng bởi Tào túa một mặt mượn danh thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, mặt khác lấy trăm vạn hùng binh thị uy Giang Nam, thành ra nếu như kháng Tào ko thành, cơ nghiệp ba đời của Giang Đông sẽ ko cánh mà bay, do vậy tất cả mưu sĩ Đông Ngô đều chủ trương "hàng thì dễ yên ổn, đánh thì khó thắng". Trước vấn đề kháng Tào, Tôn Quyền vẫn còn do dự: vừa ko muốn chịu áp chế của Tào túa, lại sợ ko đánh nổi quân giặc đông. vì thế để hình thành liên minh Tôn-Lưu, điều chủ yếu nhất là phải thuyết phục Tôn Quyền kháng Tào.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, thuyết phục Tôn Quyền ko phải là dễ, mưu sĩ tâm phúc của Tôn Quyền là Lỗ Túc khuyên Tôn Quyền rằng: "Mọi người, ai cũng có thể hàng Tào toá được, duy sở hữu tướng quân thì ko hàng được. Như Lỗ Túc này mà hàng, thì tháo phong cho làm cho quan, áo gấm về làng, mà cũng chẳng hề mất đất đai gì cả. Tướng quân mà hàng Tào thì về đâu? Chức tước bất quá phong hầu là cộng, xe 1 cỗ, ngựa 1 con, đầy tớ vài ba người, muốn ngồi ngoảnh mặt về nam mà xưng cô [2] sở hữu còn được nữa không?" Lời của Lỗ Túc mặc dầu đã động đến chỗ tự ái và làm Tôn Quyền rất xúc động, nhưng vẫn chưa đánh tan được sự lừng chừng của Tôn Quyền.
lúc Tôn Quyền nghe sở hữu Ngọa Long tiên sinh tới Đông Ngô, liền nghĩ ngay tới hỏi kế Gia Cát Lượng. Nhưng trong cuộc hội kiến, Tôn Quyền lại dẫn 1 đám mưu thần Đông Ngô tới, vừa cho Gia Cát Lượng thấy Giang Đông cũng với người tài, lại xem Gia Cát Lượng với thể thuyết phục các người chủ trương đầu hàng hay ko. từ Đó dẫn tới cuộc khẩu chiến giữa Gia Cát Lượng và đám quần Nho. Trong trận chiến trí này, Gia Cát Lượng mạnh mẽ biện giải lúc bị căn vặn, hoặc dẫn ra điển cố, hoặc mượn cổ dụ kim, hoặc lấy thí dụ Lưu Bị thắng Tào tháo, làm các người vặn vẹo hoặc cứng họng, hoặc chỉ biết ngồi yên và cảm thấy xấu hổ.
Thuyết phục của Gia Cát Lượng mang Tôn Quyền là trước thì kể khích, sau mới khuyên lơn. Tôn Quyền sợ quân Tào phổ thông, Khổng Minh càng thổi phồng Tào túa binh phổ thông tướng giỏi, lại khuyên Tôn Quyền đừng đánh mà hãy sớm ngoảnh mặt về phương Bắc mà hàng. Tôn Quyền nói: "Nếu quả như lời ông, thì sao Lưu Dự Châu ko hàng Tào đi?" Khổng Minh đáp: "Ngày xưa Điền Hoành [three] là 1 tráng sĩ nước Tề còn biết giữ nghĩa không chịu nhục, huống chi Lưu Dự Châu là tôn thân nhà Hán, anh hùng lừng lẫy trên đời, kẻ sĩ thảy đều chờ mong. Việc không xong là bởi trời, mang đâu lại chịu chui luồn người ta?" Tôn Quyền nghe Khổng Minh nhắc xong, nét mặt hầm hầm, rũ áo đứng dậy, lui vào nhà sau. các quan cùng tủm tỉm cười và giải tán. Họ đâu biết Khổng Minh đang khích ý chí đế vương của Tôn Quyền, nên lúc Tôn Quyền nghe Lỗ Túc đề cập Khổng Minh với diệu kế phá Tào, Tôn Quyền vội đổi giận làm vui và đi hỏi ngay. Tôn Quyền hỏi: "Tào tháo vốn chỉ ghét Lã Bố, Lưu Biểu, Viên Thiệu, Viên Thuật, Lưu Dự Châu mang tôi mà thôi. Nay đã trừ được cả, duy chỉ còn Dự Châu với tôi. Tôi chẳng thể đem cả nước Ngô dâng cho người ta được. Kế của tôi đã quyết, nhưng khi Lưu Dự Châu tạo điều kiện cho thì cũng ko ai đương nổi được Tào túa hiện tại. Mà Dự Châu lại vừa mới thua trận, làm thế nào mà chống được nạn này". Khổng Minh đáp: "Dự Châu tuy mới thua, nhưng Quan Vân Trường còn thống lĩnh hàng vạn tinh binh; Lưu Kỳ ở Giang Hạ cũng mang chừng vạn binh sĩ. Quân Tào túa từ xa tới, tất cũng mỏi mệt; cách đây không lâu, lại đuổi Dự Châu, quân khinh kỵ đi ba trăm dặm 1 ngày, khác nào nỏ cứng giương lên đã đuối sức, chưa chắc bắn thủng được mảnh lụa mỏng. Vả lại sức phương bắc ko quen đánh thuỷ; quân dân ở Kinh Châu gặp thế bí phải phục Tào, chớ chẳng phải là tự nguyện. Nay tướng quân thật muốn đồng tâm hiệp lực mang Dự Châu, thì làm cho gì không phá được Tào Tháo? Quân Tào mà bị phá, tất phải kéo về bắc, thì thế Kinh, Ngô lại mạnh, mà hình thành thế chân vạc được. thời cơ được thua, chỉ trong lúc này, xin tướng quân hãy nghĩ cho kỹ mà quyết đi!" Quyền mừng lắm, nói: "Mấy lời của tiên sinh, thật đã khiến sáng mắt tôi. Ý tôi đã quyết, ko còn hoài nghi gì nữa". Ngay hôm đó, Tôn Quyền đàm đạo đựng quân để cùng đi phá Tào toá. Đây chính là hạ tầng ban sơ cho liên minh Tôn-Lưu sau này.
Từ khóa: http://chanhkien.org.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét